Chúng tôi có cả một tuần rong ruổi đi dọc dải bờ biển phía Nam Trung Bộ. Vượt hơn 1.000 km với đủ những cung đường. Đặt chân đến những địa điểm đẹp nhất của các tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, Bình Thuận, Ninh Thuận, Khánh Hòa, Phú Yên… để có được những trải nghiệm chân thực nhất về mẫu xe MPV hạng sang “nhà Mẹc”.
Chúng tôi bắt đầu rời thành phố biển Vũng Tàu khi mọi người vẫn đang “say ngủ”. Thời điểm mặt trời vừa mới ló rạng, tráng một lớp vàng óng ánh đầy sức sống lên vạn vật. Đoàn có 7 người, hành lý chuẩn bị cho nguyên 7 ngày không hề ít. Nào đồ cá nhân, đồ tác nghiệp, đồ phục vụ thiết yếu. Có anh bạn lại còn xách theo cây đàn ghita góp vui cho chuyến đi. May sao, “người bạn đồng hành” là một mẫu MPV cỡ lớn, khâu chở đồ cho chuyến đi dài coi như xong, cứ vậy ngồi mà tận hưởng, chẳng phải gò bó ngồi chung với hành lý.
“Người bạn đồng hành” là một mẫu MPV cỡ lớn, khâu chở đồ cho chuyến đi dài thật dễ dàng
Chúng tôi từ Hồ Cốc hướng thẳng về Lagi, Hàm Tân trên Quốc lộ 55. Mặt đường Quốc lộ 55 khá xấu và hẹp, chỉ vừa 2 ôtô tránh nhau, nhưng mật độ phương tiện lại rất đông. Xe tải, xe máy và hàng dàn xe đạp của đám học trò lúc tan trường cứ ken dày từng đoạn. Phanh xe bỗng dưng dùng đến nhiều hơn bình thường để tránh chướng ngại vật. Xe lúc chậm, lúc nhanh, lúc gập ghềnh, người tỉnh có thể để ý thấy, còn người ngủ vẫn thoải mái ngả ghế say giấc như thể chẳng có chuyện gì.
Đường từ Vũng Tàu đến Lagi rồi qua Mũi Né (Phan Thiết) lúc xấu, lúc đẹp, lúc rộng, lúc hẹp nhưng cuối ngày về tới đích cảm nhận chung của tất cả thành viên trong đoàn đó là sự thoải mái, không hề có chút mệt mỏi. Có được điều này là nhờ V-Class 220 d sở hữu một khoang nội thất “miễn chê”. 7 ghế ngồi riêng biệt kích thước lớn rất chắc chắn, hàng ghế giữa có cả tay vịn 2 bên cùng dàn điều hòa tự động cho khu vực phía sau. Chưa quan tâm đến những con số kích thước cụ thể nhưng cảm giác đầu tiên là không gian của V-Class rộng và thoáng đãng hơn rất nhiều so với những MPV trên thị trường. Chúng tôi nói vui với nhau, ngồi trên V-Class 220 d mà cảm giác như ngồi trên khoang thương gia của máy bay.
Sau một ngày di chuyển liên tục, ngày hôm sau chúng tôi xuất phát từ Mũi Né tiếp tục men theo đường biển để đến với vịnh Vĩnh Hy thuộc tỉnh Ninh Thuận. Trước khi đến với một trong những con vịnh hoang sơ và có vẻ đẹp bậc nhất Việt Nam này, chúng tôi ghé qua một điểm đáng dừng chân khác đó là Bàu Trắng.
Con đường đi qua Bàu Trắng khiến ai nấy cũng đều thích thú, bởi giới yêu “xê dịch” như chúng tôi không ai là không biết đến. Đường được bao phủ bởi 2 bên là cát trắng phau, điểm xuyết vào tuyệt phẩm thiên nhiên này là những rặng thông xanh, những bụi xương rồng trông đúng chất miền Tây nước Mỹ, thi thoảng gió lại mang cả một cơn mưa cát ngang qua. Chất lượng mặt đường tốt, đường không quá đông tạo điều kiện lý tưởng để “thử sức” một chiếc xe. Dù bản chất của MPV là không thiên về cảm giác lái, nhưng V-Class lại làm chúng tôi khá đỗi ngạc nhiên. Trái ngược với ngoại hình bệ vệ và vững chãi, việc điều khiển V-Class rất chi nhẹ nhàng và nhàn hạ. Vị trí ngồi cao, thoáng cùng bán kính vòng quay vừa phải khiến việc chuyển làn, quay đầu xe rất thuận lợi. Động cơ dầu 2.2 L có độ bốc khá tốt khi đề pa và trở nên êm ái khi duy trì ở tốc độ cao. Phản ứng thân xe và chân ga vừa phải, không quá nhạy nhằm hạn chế sự rung lắc cho hành khách. Không chỉ hai hàng ghế sau sở hữu không gian “hạng thương gia”, mà người lái và phụ lái cũng có vị trí ngồi rất tốt, chỉnh ghế bằng điện cùng bảng taplo đẹp mắt, hiện đại như sedan Mercedes-Benz.
Con đường đi qua Bàu Trắng khiến ai nấy đều thích thú
Lái Mercedes-Benz V 220 d ra đến Quốc lộ 1A bỗng nhàn nhã hẳn, thấy biển báo giới hạn tốc độ chỉ cần cài đặt vào chế độ Limit hoặc Cruiser Control rồi cứ thế mà rảnh rang vần vô-lăng. Buổi trưa đường vắng nên tận hưởng mọi vật xung quanh dễ dàng hơn. Lúc thấy những ngọn núi đá sừng sững, đá và cây từng mảng trắng-xanh. Lúc thấy những hàng quạt gió khổng lồ của nhà máy phong điện.
Chúng tôi đến được Mũi Dinh - một địa điểm tuyệt đẹp khác của hành trình thì cũng đã 2h chiều. Nắng, gió, sa mạc cát bỏng rát sẽ không thể ngăn chúng tôi đến nơi này, nhất là lại ngồi trên khoang xe rộng rãi, êm ái của Mercedes-Benz V220d. Và khi đến nơi rồi, chẳng ai trong đoàn là không trầm trồ. Nơi đây làm chúng tôi "mê mệt" với vẻ đẹp hoang sơ, tự nhiên, hút hồn người. Cảnh sắc yên bình chốn này như muốn "níu kéo" chúng tôi ở lại. Nấn ná mãi nhưng cả đoàn vẫn phải lên đường để đến Vĩnh Hy cho kịp nhật trình.
Con đường dẫn đến Vĩnh Hy cắt ngang qua Vườn quốc gia núi Chúa, tạo nên những đèo dốc thoai thoải quanh co, một bên là cánh rừng có quần thể đa dạng sinh học, được đánh giá là độc đáo và duy nhất của hệ sinh thái khô hạn Đông Nam Á. Cầm lái Mercedes-Benz V 220 d, ôm những khúc cua ngặt mà thấy vô-lăng chắc nịch, xe bám lấy tâm đường gọn gàng. Sử dụng động cơ diesel, chiếc MPV cỡ lớn leo dốc rất khỏe và bền bỉ.
Con đường dẫn đến Vĩnh Hy cắt ngang qua Vườn quốc gia núi Chúa, tạo nên những đèo dốc thoai thoải quanh co đẹp đến nao lòng
Lên tới điểm thích hợp, từ trên cao nhìn xuống, một bên vịnh Vĩnh Hy hiện ra, như một thung lũng có làng mạc lô nhô nằm sát bên mép biển bình yên. Chúng tôi gặp ánh hoàng hôn và kết thúc hành trình của ngày đầu tiên trên một trong những vịnh đẹp nhất Việt Nam.
Vĩnh Hy đẹp là thế nhưng chúng tôi đến đây không phải để nghỉ dưỡng, thời gian ít ỏi lưu lại chưa đủ để khám phá cho hết cảnh sắc nơi này. Đành hẹn một dịp khác vì trước mắt chúng tôi vẫn còn cả một hành trình dài. Phải lên đường cho kịp vì những Vân Phong, Đầm Môn còn đang chờ đón phía trước.
Chúng tôi đón ánh bình minh trên vịnh Vĩnh Hy
Đích đến của chúng tôi ngày hôm nay là Đầm Môn (Khánh Hòa), và để tới được đó, chúng tôi sẽ có dịp cùng Mercedes-Benz V-Class lăn bánh trên cung đường dài 18,5km nối vịnh Vĩnh Hy với bãi biển Bình Tiên.
Sau những phút giây lái xe thư giãn và chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên hai bên đường, tôi quyết định thử thách khả năng ôm cua đèo dốc liên tục của Mercedes-Benz V-Class. Trên con đường uốn lượn quanh co, dốc cao từ 8 đến 10%, tôi tận dụng món “vũ khí” cặp lẫy chuyển số trên vô-lăng để lên dốc, đổ đèo cho an toàn mà không phải dùng quá nhiều đến phanh. Khi vượt dốc, nhấn mạnh chân ga, V-Class dường như “bừng tỉnh”, thốc nhẹ lên rồi vượt từng con dốc. Dù động cơ “kêu” lớn hơn nhưng độ ồn động cơ đầu của Mercedes-Benz vẫn thuộc lại êm nhất hiện nay. Chúng tôi không rõ hệ thống cân bằng điện tử trên V-Class can thiệp đến đâu nhưng suốt quá trình leo đèo, không có dấu hiệu của những cú văng đuôi hay nghiêng thân xe quá đà. Cả 7 người ngồi trên xe đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng và dập dìu theo tiếng nhạc.
Sau khi đến bán đảo Đầm Môn tìm hiểu phong tục và lối sống sinh hoạt của người dân làng chài, chúng tôi quay trở ra để tìm đường xuống biển. Bất giác, gặp một con đường thẳng băng, hai bên là những cồn cát, đụn cây trông giống y cảnh Nevada mà tôi đã từng thấy trên phim ảnh. Nếu là dân ưa tốc độ, hẳn đây sẽ là “điều kiện lý tưởng” để ngẫu hứng đạp lút chân ga mà thử độ phê khi xe tăng tốc. Nhưng chúng tôi không như thế. Cảnh đẹp thế này chẳng tội gì mà “cưỡi ngựa xem hoa”.
Cái hay trên V-Class là được tích hợp hệ thống Cruise Control. Đoạn đường biển vừa rộng, vừa vắng người chính là đất cho Cruise Control “dụng võ”. Tôi đã đã thiết lập ở mức 50 km/h và V-Class đã tự động “nhấn ga” giúp cho tôi rảnh chân hơn và chỉ việc đặt hờ chân vào bàn đạp phanh để phòng khi có tình huống bất ngờ. Thế rồi nhờ đó mà tự do ngó nghiêng, ngắm cảnh. Đoạn nào đẹp, cả đoàn dừng lại tác nghiệp, chụp hình, quay phim để ghi lại những hình ảnh ấn tượng nhất của cá nhân và “người bạn đồng hành” V-Class.
Ở những nơi có thiên nhiên tuyệt đẹp dường như thời gian trôi nhanh hơn. Ai cũng bảo trời sao nhanh tối thế. Còn phải đi nơi nọ nơi kia mà đành “lỡ hẹn”. Tối đến, chúng tôi tìm đến quán ăn địa phương – nơi 2 năm trước đã ghé qua và ấn tượng mãi với món cầu hàu. “Làm” ly bia rồi tìm đến một nhà nghỉ bình dân nằm ngay đầu làng chài, chúng tôi sẽ lại ngủ sớm để ngày mai đón cho kỳ được ánh bình minh ở Đại Lãnh – nơi được biết đến là địa điểm đón bình minh đầu tiên trên đất liền ở Việt Nam.
Nghe “giang hồ đồn”, đi cung đường biển Vũng Tàu – Phú Yên mà không qua mũi Đại Lãnh đón ánh bình minh đầu tiên trên dải đất hình chữ S thì hơi phí. Vì thế, lịch trình của chúng tôi có chút thay đổi. Thay vì ngắm mặt trời lên ở Đầm Môn, cả đoàn quyết định dậy từ 3h sáng chạy xe lên mũi Đại Lãnh.
Chúng tôi dậy từ 3h sáng chạy xe lên mũi Đại Lãnh để đón ánh bình minh đầu tiên trên đất Việt
Chúng tôi “bỏ lại” gần 20 cây số từ Đầm Môn ra quốc lộ 1A một cách chóng vánh vì đường đêm vắng người, lại thẳng băng nên cứ vút ga lao đi. Ra đến “Đường 1”, rẽ phải, đi vài trăm mét đường nữa thì “bắt gặp” Đèo Cả. “Con đèo” phân chia 2 tỉnh Khánh Hòa và Phú Yên và là một trong những con đèo hiểm trở nhất trên tuyến quốc lộ Bắc – Nam.
Đèo Cả dài tới 12km. Mới gần 4h sáng mà từng đoàn xe tải, công-ten-nơ xếp hàng dài nối nhau qua đèo. Vừa “rình rập” vượt được chiếc xe tải này thì lại gặp 3-4 chiếc khác đang ì ạch leo dốc. Đó là chưa kể đến những “bạn” xe khách cỡ lớn thường xuyên lấn đường, bật pha sáng chói, đổ đèo rầm rầm. Khó đi là thế, nhưng gồi sau vô-lăng Mercedes-Benz V 220 d, chúng tôi cũng phần nào yên tâm. Động cơ diesel 2.2 lít đủ nhanh và đủ tin cậy để vượt những chiếc công-ten-nơ dài ngoằng. Đèn pha “toàn LED” của V-Class sáng trưng cho chúng tôi một tầm quan sát tốt. Hệ thống an toàn của “Mẹc” thì khỏi nói. Phanh ABS, phanh khẩn cấp BAS, chống trượt khi tăng tốc ASR, ổn định thân xe điện tử ESP hay hệ thống cảnh báo mất tập trung trang bị trên V-Class đều góp phần giúp chúng tôi vượt đèo an toàn.
Bình minh Đại Lãnh
Vừa đi hết Đèo Cả, rẽ phải, đi đường núi ngoằn ngoèo khoảng chục cây số thì đến đích. Từ chân ngọn hải đăng, cả đoàn phải vác thiết bị máy ảnh, máy quay đi bộ thêm 1km nữa mới lên đến nơi. Con đường dẫn lên ngọn hải đăng với những bậc đá quanh co và có hàng rào trắng. Thỉnh thoảng đứng nghỉ, hít một hơi thật sâu, bình yên nghe tiếng sóng biển vỗ về.
Mũi Đại Lãnh không chỉ đẹp khi bình minh lên, mà ngay cả thời điểm mặt trời đã chếch trên đầu, “bức tranh kỳ ảo” ấy vẫn mê hoặc lòng người. Vì thế mà chúng tôi cứ nấn ná mãi ở đây, chụp ảnh, ghi hình và ngắm biển. Mãi tới gần trưa, chúng tôi mới rời Đại Lãnh để đến điểm tiếp theo – một nơi cũng hấp dẫn không kém điểm cực đông trên đất liền. Đó là Ghềnh Đá Đĩa.
Chỉ cần “lăn bánh” vài km, chúng tôi rẽ phải men theo đường ven biển Phước Tân – Bãi Ngà vừa được cải tạo, chất lượng mặt đường cực tốt lại có nhiều cảnh đẹp. Con đường ấy, khi thì vắt vẻo qua những ngọn núi đá ăn lan ra biển, khi thì qua những bãi cát trắng mịn sóng xô êm đềm.
Ngồi trên V 220 d, chúng tôi được tận hưởng một không gian đầy tiện nghi. Vật liệu da cao cấp, chỗ ngồi thoải mái, không gian để chân dư dả, nên dù ngồi suốt trên xe, chúng tôi vẫn có được một cảm giác dễ chịu. Nhờ sử dụng vật liệu cách âm tốt cùng hộp số tự động 7G-TRONIC Plus mượt mà, những tiếng ồn của gió và động cơ bên ngoài gần như không thể xâm lấn vào phía trong cabin. Vì thế mà các thành viên trong đoàn mặc sức mà tận hưởng cảnh đẹp hai bên đường.
Ngồi trên V-Class 220, chúng tôi được tận hưởng một không gian đầy tiện nghi
Chúng tôi cứ đi như thế đến khoảng 3h chiều thì đặt chân tới xã An Ninh Đông, huyện Tuy An của tỉnh Phú Yên – nơi có kiệt tác thiên nhiên Ghềnh Đá Đĩa. Nhìn từ xa, Ghềnh Đá Đĩa như một tổ ong khổng lồ, ánh lên màu đen huyền bí nổi bật giữa một vùng trời biển trong xanh. Càng tiến lại gần, chúng tôi càng ngỡ ngàng khi trước mắt hiện ra hàng chục nghìn cột đá có tiết diện hình lục giác, hình vuông hoặc hình tròn, lớp nọ xếp nối lên lớp kia, liền khít nhau như có sự sắp đặt của bàn tay con người. Có những chỗ đá xếp cao và thẳng, có chỗ lại xếp trải dài hoặc nghiêng, trông như chồng bát đĩa.
Ghềnh Đá Đĩa như một tổ ong khổng lồ, ánh lên màu đen huyền bí nổi bật giữa một vùng trời biển trong xanh
Sau những phút giây chẳng muốn rời chân trên Ghềnh Đá Đĩa, chúng tôi quay ra bãi gửi xe toan trở về. Nhưng ma lực ở nơi này thêm một lần nữa “níu giữ” mọi người. Cách bãi xe vài trăm bước, một vỉa đá bằng phẳng nhô ra phía biển “xui” chúng tôi “hạ trại”. Nổi hứng, cả đoàn “rủ” V-Class ở lại. Dựng lều, pha cà phê, rồi ngồi ngay bên chiếc xe “Mẹc” mà cùng ngắm biển bao la, cùng nghe tiếng ghi ta “vườn” từ anh bạn đồng nghiệp.
Khoảnh khắc cùng V-Class "hạ trại" là khoảnh khắc mà cảm xúc của chúng tôi như vỡ òa vì được hòa mình với thiên nhiên
Đó là khoảnh khắc mà cảm xúc của chúng tôi như vỡ òa vì được hòa mình với thiên nhiên, hòa mình với “bao la cuộc sống”. Và đó. Đó cũng chính là khoảnh khắc chúng tôi kết thúc cuộc hành trình cùng Mercedes-Benz V-Class. Cảm ơn “anh bạn Mẹc” đủ tin cậy, đủ mạnh mẽ và đủ “bao la” để đưa chúng tôi thỏa chí “xê dịch” trên cung đường biển đẹp nhất thuộc dải đất hình chữ S thân thương.
Thế Đạt (Trithucthoidai)
Ảnh: Lê Hùng